Du lịch

Đắk Lắk: Mượn rừng, mượn biển - Chạm tâm hồn

Thứ tư, ngày 23/07/2025 17:36 GMT+7
Chia sẻ In bài viết

Không phải ngẫu nhiên mà ngày càng nhiều người trẻ thành thị tìm về Đắk Lắk sau những guồng quay hối hả. Họ tìm kiếm nhiều hơn một kỳ nghỉ – một chốn bình yên để kết nối, chữa lành và định nghĩa lại hạnh phúc. Đó là hành trình trở về với Đắk Lắk, nơi núi và biển giao hòa, nơi những tâm hồn tìm thấy câu trả lời.

Đắk Lắk: Mượn rừng, mượn biển - Chạm tâm hồn- Ảnh 1.

n hơi thở của đại ngàn để học cách " sng chm"

Hành trình thường bắt đầu khi người ta cảm thấy kiệt sức. Họ tìm đến những không gian "không xa mà sâu" của cao nguyên Đắk Lắk. Hãy bắt đầu hành trình của bạn vào một buổi sớm tinh sương bên bờ Hồ Lắk. Đây không chỉ là một trong những hồ nước ngọt tự nhiên lớn nhất Việt Nam, mà còn là một không gian thiền định khổng lồ. Thay vì vội vã chụp ảnh, hãy cho phép mình được chèo thuyền độc mộc cùng một người dân bản địa. Khi con thuyền lướt đi trong im lặng tuyệt đối, chỉ có tiếng mái chèo khua nhẹ mặt nước, bạn không chỉ đang ngắm cảnh, bạn đang học bài học đầu tiên về "sống chậm". Hãy quan sát cuộc sống hàng ngày êm đềm của người đồng bào Ê Đê bên bờ hồ, bạn sẽ thấy sự bình yên không phải là thứ để tìm kiếm, nó là một trạng thái hiện hữu.

Rời Hồ Lắk, hãy đến với Buôn Đôn, vùng đất của những huyền thoại, họ nhận ra một sự thật sâu sắc hơn khi lặng lẽ quan sát cuộc sống thường nhật nơi đây. Đi bộ lang thang qua những cây cầu treo bắc ngang dòng Sêrêpôk cuộn chảy, cảm nhận từng nhịp cầu rung dưới chân. Sau đó, hãy ghé thăm một buôn làng, ngồi bên bếp lửa, nghe các già làng kể chuyện về nghề săn bắt và thuần dưỡng voi rừng. Đó là lúc bạn hiểu, kết nối với một vùng đất chính là kết nối với những câu chuyện của nó.

Đắk Lắk: Mượn rừng, mượn biển - Chạm tâm hồn- Ảnh 2.

Cuộc sống hàng ngày êm đềm của người đồng bào Ê Đê bên bờ hồ Lak.

n nhịp sống của biển khơi để học cách "thở sâu"

Sau khi tâm hồn được vỗ về bởi sự trầm mặc của đất, hãy để biển cả của Đắk Lắk dạy cho bạn bài học về sự giải tỏa và sức mạnh nội tại. Thành phố Tuy Hoà, thủ phủ duyên hải của Đắk Lắk, chào đón bạn bằng những bãi biển nên thơ. Hãy thức dậy thật sớm để đón bình minh đầu tiên trên đất liền tại Mũi Điện. Khi mặt trời từ từ nhô lên từ mặt biển, hãy hít một hơi thật sâu, cảm nhận lồng ngực căng đầy không khí trong lành và năng lượng của một ngày mới. Đây chính là cách "thở" đúng nhất: hít vào hy vọng, và thở ra mọi muộn phiền.

Chiều buông trên bãi cát hoang sơ cũng là lúc tâm hồn bạn tĩnh lại. Bước chân trần trên nền cát mịn, bạn bắt gặp một bài học không lời từ những người phụ nữ đang vá lưới. Họ ngồi đó, lưng hơi còng xuống, kiên nhẫn với từng mũi kim. Mỗi mũi kim của họ không chỉ đang vá lại tấm lưới thủng, mà dường như còn đang vá lại cả niềm tin và hy vọng cho chuyến ra khơi ngày mai. Những lo toan, vướng bận của bạn bỗng trở nên nhỏ bé trước sự kiên cường tĩnh lặng này. Bạn nhận ra "Thở sâu" không phải là một kỹ thuật để giải tỏa căng thẳng. Nó là một sự chiêm nghiệm. Là hít vào sự bền bỉ được hun đúc qua bao thế hệ, và thở ra sự chấp nhận rằng cuộc sống vốn dĩ luôn có những "lỗ rách" cần được vá lại. Sức mạnh nội tại chính là năng lực ngồi xuống, đối diện và cần mẫn sửa chữa những hư tổn, như cách những người phụ nữ này đối diện với biển cả bao dung mà khắc nghiệt.

S hội tụ của một hành trình

Đắk Lắk: Mượn rừng, mượn biển - Chạm tâm hồn- Ảnh 3.

Du khách tìm về bình yên bên bờ biển Tuy Hòa hoang sơ.

Và rồi, vào một buổi chiều ngồi lặng yên bên bờ biển Tuy Hoà, nhìn ánh hoàng hôn tím dần buông xuống sau những dãy núi xa xa ở phía Tây, người lữ khách chợt nhận ra sự diệu kỳ của vùng đất này. Con đường thênh thang, sân bay ở ngay gần... tất cả sự tiện nghi ấy không phải để trói buộc, mà dường như là để làm cho hành trình kiếm tìm tự do trở nên dễ dàng hơn. Sự sang trọng đích thực không nằm ở những tòa nhà chọc trời, mà ở khả năng chạm vào những giá trị nguyên bản một cách dễ dàng đến thế.

Và trong khoảnh khắc đó, một khao khát sâu thẳm trỗi dậy. Không còn là mong muốn của một du khách, mà là ước vọng của một tâm hồn đã tìm thấy chốn nương náu. Khao khát được bén rễ, được thuộc về, được gọi nơi đây là 'nhà'. Một nơi để neo đậu tâm hồn sau những bão giông, để mỗi khi mệt mỏi có thể quay về, hít một hơi thật sâu không khí trong lành, và biết rằng mình đang ở nhà.

Bởi chuyến đi rồi sẽ kết thúc, nhưng hành trình tìm về chính mình thì không. Và để hành trình ấy được trọn vẹn, có lẽ người ta cần một điểm khởi đầu, một nơi chốn để gọi là của riêng mình. Đặc sản quý giá nhất của một vùng đất chính là chiều sâu văn hoá và con người. Và Tuy Hoà, với vị thế trái tim kết nối, dường như đang chờ đợi những tâm hồn đồng điệu đến để không chỉ du lịch, mà để thực sự "trở về" – trở về nơi gió còn thơm mùi rẫy, và biển còn xanh trong màu mắt người.

Chia sẻ

PV

Ý kiến của bạn