2h sáng đêm nào shipper cũng nhắn tin cho tôi: Không thấy giận, đọc chỉ thấy thương

Tôi nghĩ, nếu một ngày nào đó bạn nhận được tin nhắn từ một shipper lúc nửa đêm, xin đừng vội khó chịu.

Tôi làm việc trong ngành truyền thông, thường xuyên phải thức khuya chỉnh sửa bài vở. Ban đầu, những tin nhắn hiện lên vào lúc 2 giờ sáng khiến tôi khá khó chịu. Ai lại đặt đồ ăn giờ đó? Ai lại để điện thoại rung giữa đêm khuya yên ắng như thế?

Nhưng rồi tôi nhận ra: không phải tôi đặt hàng. Đó là shipper.

2h sáng đêm nào shipper cũng nhắn tin cho tôi: Không thấy giận, đọc chỉ thấy thương- Ảnh 1.

Ảnh minh hoạ

Tin nhắn đầu tiên rất ngắn: "Chị ơi, em để đồ ăn trước cửa nhé. Em gõ cửa không ai trả lời."

Tôi ngớ người. Tôi không hề đặt đồ ăn. Nhắn lại thì đầu dây bên kia đã im lặng. Tôi nghĩ chắc anh ta gửi nhầm.

Đêm hôm sau, đúng 2 giờ sáng, điện thoại lại sáng lên. "Chị ơi, đồ ăn em để trong túi giữ nhiệt. Nếu sáng dậy thấy nguội, chị báo app giúp em, đừng đánh giá thấp."

Lần này tôi mới thực sự chú ý. Tôi nhắn lại: "Anh nhầm số rồi. Tôi không đặt đồ."

Phải vài phút sau, anh mới trả lời. "À… xin lỗi chị. Em lưu nhầm số khách quen."

Tôi tưởng câu chuyện kết thúc ở đó. Nhưng không.

Đêm thứ ba, thứ tư, rồi gần như đêm nào cũng vậy, đúng 2 giờ sáng, anh lại nhắn. Lúc thì hỏi có nhận được đồ không, lúc thì dặn nhớ ăn khi còn nóng, có hôm chỉ là: "Em giao xong rồi, chúc chị ngủ ngon."

Tôi định chặn số. Thật đấy. Nhưng không hiểu sao tay lại chần chừ.

Một lần, tôi nhắn: "Anh làm ca đêm suốt vậy à?"

Bên kia trả lời gần như ngay lập tức, như thể anh luôn cầm sẵn điện thoại. "Vâng. Ca này ít người chạy. Em quen rồi."

Tôi hỏi thêm một câu nữa, cũng không hiểu sao mình tò mò: "Sao anh lại giao muộn thế?"

Phải rất lâu sau anh mới trả lời, lần này là một đoạn tin nhắn dài, không còn kiểu mẫu nữa.

"Ban ngày em chăm mẹ trong viện. Bà bị suy thận. Đêm bệnh viện yên hơn, em mới chạy đơn. Với lại ban đêm ít kẹt xe."

Tôi nhìn màn hình rất lâu.

Hóa ra, những tin nhắn làm tôi bực mình mấy hôm trước lại là khoảng thời gian hiếm hoi anh được làm việc. 2 giờ sáng, khi cả thành phố chìm vào giấc ngủ, lại là lúc anh bắt đầu kiếm tiền.

Từ hôm đó, tôi không còn thấy phiền nữa.

Có hôm anh nhắn: "Hôm nay mưa to, đơn ít. Nhưng vẫn ổn."

Có hôm khác: "Em giao trễ, bị khách mắng. Nhưng chắc họ đói nên cáu."

Không than vãn, không kể khổ. Chỉ là những dòng rất bình thản, như thể anh chỉ cần có ai đó đọc.

Một đêm, tôi đánh bạo hỏi: "Anh nhắn cho tôi vì tôi không đánh giá xấu à?"

Bên kia im lặng rất lâu. "Không ạ. Vì chị là người duy nhất từng nhắn lại."

Câu trả lời khiến tôi nghẹn họng.

Trong hàng trăm đơn mỗi đêm, hàng trăm cái tên trên ứng dụng, hóa ra anh chỉ nhớ một người… vì người đó trả lời anh như một con người.

Đêm nọ, tôi thức đến 3 giờ sáng. Thấy anh nhắn "Em nghỉ rồi", tôi hỏi: "Hôm nay xong sớm vậy?"

"Dạ. Mẹ em mệt."

Tôi không biết nói gì ngoài một câu rất vụng về: "Mong bà sớm khỏe."

Phải vài phút sau anh mới trả lời: "Cảm ơn chị. Lâu rồi em mới thấy câu đó."

Sau này, tôi mới biết, anh không chỉ nhắn cho tôi. Anh thường nhắn cho những số từng trả lời mình, chỉ là phần lớn không ai đáp lại nữa. Có người đổi số, có người chặn thẳng tay.

Còn tôi, tôi để đó.

Không phải vì thân thiết. Mà vì tôi hiểu, đối với một người chạy xe trong đêm, được ai đó lắng nghe đôi dòng đã là xa xỉ.

Rồi một tuần nọ, 2 giờ sáng không còn tin nhắn nào nữa.

Đêm thứ hai cũng không.

Tôi bỗng thấy trống trải một cách kỳ lạ.

Đến đêm thứ ba, điện thoại rung. "Chị ơi. Em không chạy đêm nữa."

Tim tôi khẽ thắt lại. "Mẹ em sao rồi?"

"Bà mất rồi. Nhưng em sẽ chuyển sang chạy ban ngày. Cảm ơn chị vì mấy hôm trước."

Tôi không biết mình nên nói gì. Chỉ gõ được một dòng: "Anh cố giữ sức. Cuộc sống vẫn phải đi tiếp."

Anh trả lời: "Vâng. Em nhớ."

Từ đó, không còn tin nhắn 2 giờ sáng nữa.

Nhưng mỗi khi điện thoại sáng lên lúc khuya, tôi vẫn theo phản xạ nhìn vào màn hình. Trong thành phố hàng chục triệu người, có một người từng lặng lẽ chạy xe trong đêm, từng nhắn tin cho tôi không vì tiền, không vì đánh giá, mà chỉ vì cần một điểm tựa rất nhỏ để tiếp tục chạy.

Và tôi nghĩ, nếu một ngày nào đó bạn nhận được tin nhắn từ một shipper lúc nửa đêm, xin đừng vội khó chịu.

Có thể, đó là cách duy nhất họ đang cố nói với thế giới rằng: "Tôi vẫn ở đây. Tôi vẫn đang cố sống."

B.B