Ngày gia đình quyết định thuê giúp việc, chị Lan đã nghĩ đó là một bước ngoặt tích cực. Chị không ngờ rằng, bước ngoặt ấy lại mở ra một "cuộc chiến ngầm" trong chính căn nhà mình.
Chị Lan 32 tuổi, làm hành chính cho một công ty tư nhân. Chồng chị đi làm xa, mỗi tháng chỉ về nhà vài ngày. Hai đứa con còn nhỏ, một bé mới vào mẫu giáo, một bé vẫn cần bế ẵm. Mẹ chồng sống chung, đã ngoài 60, sức khỏe không còn như trước nhưng vẫn quen nếp tằn tiện, tự tay lo liệu mọi việc trong nhà.
Suốt hơn một năm, chị Lan cố gắng xoay xở tất cả: đi làm, đón con, nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp. Có những tối, chị ngồi gục xuống ghế sofa lúc gần nửa đêm, mắt cay xè, đầu óc trống rỗng. Chị từng nghĩ: "Chắc ai làm mẹ rồi cũng vậy".
Cho đến một ngày, chị ngất xỉu trong nhà tắm.

Người con dâu quyết định thuê giúp việc (Ảnh minh hoạ)
Quyết định thuê giúp việc: Nhẹ người với con dâu, nặng lòng với mẹ chồng
Sau lần đó, chồng chị Lan kiên quyết thuê giúp việc. Không phải vì nhà quá giàu, mà vì không thể để vợ tiếp tục kiệt sức.
Giúp việc là một phụ nữ trung niên, hiền lành, ít nói. Mức lương 8 triệu đồng một tháng, ăn ở tại nhà. Đối với chị Lan, con số đó không hề nhỏ, nhưng chị chấp nhận. Chị nghĩ đơn giản: "Mỗi tháng bớt đi vài khoản chi tiêu khác, đổi lại sức khỏe và tinh thần".
Những ngày đầu có giúp việc, chị Lan như sống lại.
Buổi sáng không còn cuống cuồng. Buổi tối không còn vừa ru con vừa rửa bát. Cuối tuần có thể ngủ thêm một tiếng.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, chị cảm thấy mình không chỉ là một cái máy vận hành gia đình.
Nhưng trong khi con dâu dần lấy lại nụ cười, thì mẹ chồng chị Lan bắt đầu ít nói hơn.
Mọi thứ chính thức căng thẳng vào ngày chị Lan đưa ra bảng chi tiêu tháng đầu tiên.
Chị ghi rất cẩn thận, từng dòng rõ ràng:
Lương giúp việc: 8.000.000
Tiền ăn thêm cho giúp việc: 1.200.000
Chất tẩy rửa, đồ sinh hoạt: 650.000
Thưởng thêm vì làm việc tốt: 300.000
Tổng cộng: hơn 10 triệu đồng.
Chị Lan nhìn bảng chi tiêu, trong lòng có chút lo lắng, nhưng vẫn tự trấn an: "Đây là chi phí cần thiết".
Ngược lại, mẹ chồng chị nhìn con số ấy lặng người đi vài giây, rồi buông một câu rất nhẹ: "Bằng tiền sinh hoạt của cả nhà ngày xưa rồi."
Không mắng, không trách, nhưng cả mâm cơm bỗng chốc nặng trĩu.
Những câu nói tưởng vu vơ nhưng đủ làm người ta nhói
Từ hôm đó, những câu nói tưởng chừng rất bình thường bắt đầu xuất hiện nhiều hơn:
"Ngày xưa mẹ vừa đi làm, vừa chăm con, có ai thuê người đâu." "Tiền này để dành cho mấy đứa nhỏ học hành có phải hơn không?" "Nhà đông người quá, người ngoài vào ra không tiện."
Không ai chỉ đích danh ai sai. Không ai lớn tiếng. Nhưng mỗi câu nói đều như một mũi kim nhỏ, chích vào cảm giác tội lỗi trong lòng chị Lan.
Chị bắt đầu tự hỏi: Có phải mình quá yếu đuối? Có phải mình ích kỷ khi dùng tiền để mua sự nhàn hạ?
Ở giữa cuộc căng thẳng ấy là giúp việc.
Cô làm việc chăm chỉ, nhưng ánh mắt luôn dè chừng. Lau nhà cũng sợ lau thiếu. Nấu ăn cũng sợ nêm mặn nhạt không vừa. Trông cháu cũng sợ bị nhận xét là "không khéo".
Có lần, mẹ chồng chị Lan đứng nhìn giúp việc quét nhà rất lâu, rồi nói một câu bâng quơ: "Ngày xưa tôi làm mấy việc này chỉ mất nửa buổi."
Giúp việc cười gượng. Chị Lan đứng bên cạnh, không biết nên bênh ai, hay nên im lặng.
Chị Lan nhận ra mình không dám than mệt nữa.
Không dám nói "hôm nay em rảnh hơn". Không dám nói "có giúp việc sướng thật". Không dám thể hiện sự nhẹ nhõm.
Vì mỗi lần chị vô tình thốt ra một câu như thế, mẹ chồng lại im lặng, hoặc thở dài.
"Em cảm giác mình đang tiêu tiền để mua hạnh phúc, nhưng lại phải giả vờ như mình vẫn khổ", chị tâm sự với bạn thân.
Mẹ chồng không ghét giúp việc mà ghét cảm giác "con dâu tiêu tiền của chồng"
Một lần hiếm hoi, khi chỉ còn hai mẹ con ở nhà, mẹ chồng chị Lan nói:
"Không phải mẹ tiếc tiền. Mẹ chỉ thấy… con đang dùng tiền của chồng phung phí quá".
Câu nói ấy khiến chị Lan lặng người. Hóa ra, bảng chi tiêu kia không chỉ là tiền bạc. Nó là dấu hiệu rằng: Mẹ chồng nghĩ con dâu hoang phí, xót xa cho con trai. Bà nghĩ hy sinh cả đời không còn được nhìn thấy, vai trò quen thuộc bỗng chốc bị thay thế bằng… một người làm thuê
Trên mạng xã hội, những câu chuyện tương tự xuất hiện ngày càng nhiều. Người bênh con dâu, kẻ trách mẹ chồng. Nhưng thực tế, đây không phải cuộc chiến đúng - sai.
Con dâu cần sức khỏe và tinh thần. Mẹ chồng thì luôn muốn bảo vệ con trai, dù con đã là trụ cột của 1 gia đình mới. Bà cũng cần sự công nhận và tôn trọng từ phía các con. Giúp việc cần một môi trường không nặng nề. Còn gia đình, cần học cách chấp nhận rằng mọi thứ đã khác xưa.
Tháng sau, chị Lan vẫn ghi bảng chi tiêu. Nhưng lần này, chị giải thích kỹ hơn. Chồng chị cũng chủ động chia sẻ với mẹ. Mẹ chồng không còn nói nhiều, nhưng cũng bớt soi xét. Giúp việc dần thoải mái hơn. Không khí trong nhà dịu lại. Không phải vì tiền ít đi, mà vì mọi người đã nói chuyện với nhau thay vì đoán ý nhau.
Trong một gia đình, đắt nhất không phải tiền thuê giúp việc, mà là cái giá của sự không thấu hiểu giữa các thế hệ.
Bảng chi tiêu có thể làm mẹ chồng méo mặt, con dâu hạnh phúc. Nhưng nếu không có sự chia sẻ, thì sớm muộn, ai cũng là người mệt mỏi nhất trong chính ngôi nhà của mình.