Người ta thường nghĩ lương càng cao thì càng dễ dư dả. Nhưng thực tế ở nhiều văn phòng lại trái ngược: có những người khi mới đi làm, lương chỉ hơn chục triệu, vẫn để dành được ít nhiều. Đến lúc lên chức quản lý, thu nhập tăng gấp đôi, gấp ba, tài khoản lại thường xuyên cạn sạch.
Điểm khác biệt nằm ở chỗ: thu nhập cao thường kéo theo “lối sống cao”. Người có vị trí mới thường tự thấy mình không thể đi chiếc xe cũ kỹ nữa, cần đổi sang ô tô trả góp. Quán cơm văn phòng bình dân cũng dần nhường chỗ cho nhà hàng lịch sự hơn, quần áo và phụ kiện cũng phải mới mẻ, “đúng tầm” hơn. Những khoản chi tưởng như hợp lý ấy âm thầm nuốt trọn phần lương tăng thêm.

Ảnh minh hoạ
Càng ở vị trí cao, áp lực “phải tiêu” càng nhiều. Áp lực giữ hình ảnh: sếp mà mặc áo cũ, đi xe cà tàng thì khó tránh ánh nhìn đánh giá. Áp lực bạn bè: đồng nghiệp cùng vị trí vừa mua nhà, bạn cũng thấy mình nên cố. Áp lực từ gia đình: “Con làm đến chức này rồi, chắc lo được nhiều hơn chứ?” Chính những kỳ vọng ấy khiến nhiều người tiêu nhiều hơn họ thực sự cần, và đôi khi phải vay mượn để kịp nâng cấp lối sống.
Nguy hiểm ở chỗ, càng tiêu theo thu nhập, tài chính cá nhân càng dễ mất kiểm soát. Cảm giác “giàu lên” thực chất chỉ là ảo giác: tiền kiếm được nhiều hơn, nhưng tốc độ chi tiêu còn nhanh hơn. Khi có biến cố như thay đổi công việc, bệnh tật hay suy thoái kinh tế, những khoản chi quen tay sẽ trở thành gánh nặng.

Ảnh minh hoạ
Bài học tài chính từ cái bẫy này khá rõ ràng: thu nhập cao không có nghĩa là được phép sống thoải mái vô điều kiện. Ngược lại, đây mới là giai đoạn cần kỷ luật hơn với tiền bạc. Giữ một tỷ lệ tiết kiệm cố định, đưa phần tăng thêm vào các kênh đầu tư dài hạn, tách bạch giữa nhu cầu thật và mong muốn “giữ hình ảnh”. Xe, nhà, quần áo chỉ là phương tiện; chính sự vững vàng tài chính mới là uy tín thật sự của một người ở vị trí cao.
Nói cách khác, giàu không nằm ở con số lương, mà ở cách quản lý đồng tiền. Nếu không cẩn thận, “lên sếp” đôi khi chỉ là khởi đầu của một vòng xoáy nghèo đi.