Trong căn bếp của mỗi gia đình Việt, lọ hạt tiêu xay luôn chiếm một vị trí "bất khả xâm phạm". Chúng ta rắc tiêu lên bát cháo hành nóng hổi, tẩm ướp miếng thịt ba chỉ trước khi kho, hay chấm cùng chút muối chanh chua chua. Nhưng có bao giờ bạn tự hỏi, tại sao cũng là hạt tiêu, mà có loại cay đến xé lưỡi, nuốt vào thấy nóng ran cổ họng, nhưng có loại lại dịu dàng hơn, chủ yếu là tỏa ra thứ hương thơm nồng nàn, ấm áp đầy vương vấn? Sự khác biệt giữa "cay gắt" và "cay thơm" ấy không phải do ngẫu nhiên, mà là cả một câu chuyện dài về thời điểm thu hoạch và cách chế biến đầy tinh tế của người nông dân, cũng là bí quyết "nhỏ nhưng có võ" để nâng tầm món ăn mà chị em nhất định phải biết.

Bí mật nằm sau lớp vỏ: Cùng một mẹ nhưng khác "tính nết"
Thực ra, dù là tiêu đen, tiêu sọ (tiêu trắng), tiêu xanh hay tiêu đỏ thì chúng cũng đều cùng sinh ra từ một loại cây dây leo có tên khoa học là Piper nigrum. Sự khác biệt về hương vị, màu sắc và độ cay hoàn toàn phụ thuộc vào thời điểm người nông dân quyết định hái chúng xuống và quy trình sơ chế sau đó. Hãy tưởng tượng hạt tiêu cũng như đời người, ở mỗi giai đoạn trưởng thành lại mang một cá tính khác nhau. Hạt tiêu xanh là khi còn "trẻ", tiêu đen là khi đã "chín chắn" hơn một chút nhưng vẫn còn giữ nguyên bản chất mộc mạc, còn tiêu sọ và tiêu đỏ lại là những phiên bản đã qua chắt lọc kỹ càng.
Điều quyết định sự "cay" hay "thơm" của hạt tiêu nằm ở hai thành phần hóa học chính: Piperine và Tinh dầu. Piperine là chất tạo nên vị cay nồng đặc trưng, kích thích đầu lưỡi và tạo cảm giác nóng ấm. Trong khi đó, tinh dầu nằm chủ yếu ở lớp vỏ ngoài của hạt tiêu, chịu trách nhiệm tạo nên hương thơm quyến rũ, nồng nàn đặc trưng. Hiểu được sự phân bổ của hai chất này trong từng loại tiêu, bạn sẽ hiểu vì sao có loại chỉ cay mà không thơm, và ngược lại.

Tiêu đen: Vị vua của sự cân bằng trong căn bếp Việt
Đầu tiên phải kể đến tiêu đen, loại gia vị phổ biến nhất mà hầu như nhà nào cũng có. Tiêu đen được hái khi chùm quả đã già, bắt đầu xuất hiện vài quả đỏ nhưng phần lớn vẫn còn xanh. Sau đó, chúng được phơi khô dưới nắng giòn cho đến khi lớp vỏ săn lại, nhăn nheo và chuyển sang màu đen nhánh. Chính vì giữ lại được toàn bộ lớp vỏ lụa bên ngoài, nên tiêu đen là sự kết hợp hoàn hảo giữa vị cay và hương thơm. Lớp vỏ chứa nhiều tinh dầu giúp tiêu đen có mùi thơm rất đặc trưng, kích thích khứu giác ngay khi vừa xay xong, trong khi phần hạt bên trong vẫn đảm bảo độ cay nồng vừa phải. Đây là lý do tiêu đen cực kỳ hợp với các món kho, món nướng hoặc rắc lên bát phở, nơi mà chúng ta cần cả hương lẫn vị hòa quyện.

Tiêu sọ (tiêu trắng): Kẻ "đánh cắp" hương thơm để đổi lấy vị cay thuần khiết
Ngược lại với tiêu đen, tiêu sọ (hay còn gọi là tiêu trắng) lại mang một "tính nết" hoàn toàn khác, thường bị nhiều người nhầm lẫn về công dụng. Để làm ra tiêu sọ, người ta phải đợi quả tiêu chín đỏ, sau đó đem ngâm nước cho lớp vỏ ngoài mềm nhũn và bong tróc đi, chỉ giữ lại phần hạt cứng (sọ) bên trong màu trắng ngà. Quá trình này vô tình đã làm mất đi lớp vỏ chứa nhiều tinh dầu thơm nhất. Do đó, tiêu sọ thường có mùi kém nồng nàn hơn tiêu đen, thậm chí nếu ngửi kỹ còn thấy hơi có mùi men (do quá trình ngâm ủ). Tuy nhiên, bù lại, hàm lượng Piperine trong tiêu sọ lại cực kỳ đậm đặc.
Đó là lý do vì sao tiêu sọ mang lại vị cay "gắt", sắc sảo và mạnh mẽ hơn hẳn. Nó đánh thẳng vào vị giác chứ không vờn quanh khứu giác như tiêu đen. Các đầu bếp thường dùng tiêu sọ cho các món canh, súp có màu trắng hoặc màu thanh nhẹ (như súp gà, canh bóng thả) để không làm vẩn đục màu nước dùng bởi các vảy đen lấm tấm, đồng thời tạo ra vị cay ấm nóng từ bên trong mà không làm át đi mùi thơm thanh tao của các nguyên liệu chính khác.

Tiêu đỏ và tiêu xanh: Những nốt trầm bổng của gia vị
Nếu muốn tìm kiếm một trải nghiệm ẩm thực tinh tế hơn, bạn không thể bỏ qua tiêu đỏ và tiêu xanh. Tiêu xanh là loại hái khi còn non, hạt mềm, vị cay nhẹ nhàng và mang hương thảo mộc tươi mới, thường dùng để hầm nguyên chùm với dạ dày, chân giò, át đi mùi tanh của thịt cực tốt. Trong khi đó, tiêu đỏ là loại "thượng hạng" và hiếm hơn, được hái khi quả đã chín đỏ rực trên cây, sau đó sấy khô bằng công nghệ đặc biệt để giữ màu sắc và hương vị. Tiêu đỏ là sự tổng hòa tuyệt vời nhất: Cay nồng nàn, thơm quyến rũ và thậm chí còn vương lại chút vị ngọt hậu của quả chín. Đây là loại gia vị thường dùng để tẩm ướp các loại thịt bò cao cấp (steak) hoặc các món Âu, nơi mà gia vị đóng vai trò như một nét chấm phá nghệ thuật.

Nghệ thuật dùng tiêu: Đừng "giết chết" hương thơm bằng nhiệt độ
Cuối cùng, một sai lầm mà rất nhiều bà nội trợ mắc phải khiến món ăn mất đi sự hấp dẫn chính là thời điểm cho hạt tiêu vào nồi. Bạn cần nhớ nguyên tắc vàng này: Nhiệt độ cao làm bay hơi tinh dầu nhưng không làm mất đi vị cay. Nghĩa là, nếu bạn ướp tiêu vào thịt rồi kho trong lửa lớn suốt 30 phút, món thịt kho ấy sẽ có vị cay rất ngấm, rất đậm đà, nhưng hương thơm của tiêu thì đã theo làn khói bay đi gần hết.
Ngược lại, nếu bạn rắc tiêu sau khi vừa tắt bếp, hơi nóng của thức ăn bốc lên sẽ mang theo hương thơm của tinh dầu lan tỏa ngào ngạt, kích thích vị giác ngay lập tức, nhưng vị cay có thể chưa kịp ngấm sâu vào thớ thịt. Vì vậy, cách dùng tiêu thông minh nhất của người sành ăn là kết hợp cả hai: Dùng một phần tiêu (có thể dùng tiêu sọ hoặc tiêu đen xay thô) để ướp thực phẩm cho ngấm vị cay sâu, và dành lại một chút tiêu đen xay mịn để rắc lên món ăn ngay trước khi thưởng thức. Đó chính là bí quyết để món ăn vừa có chiều sâu của vị, vừa có sự thăng hoa của hương, khiến ai ăn một lần cũng phải xuýt xoa nhớ mãi.
Hiểu về hạt tiêu, không chỉ là hiểu về một loại gia vị, mà là hiểu về cách cân bằng hương vị trong cuộc sống, đôi khi cần chút cay nồng để ấm lòng, nhưng cũng cần chút hương thơm dịu nhẹ để vỗ về tâm hồn sau những ngày dài mệt mỏi.