Vui vẻ

Phòng trọ 5m2 chỉ đủ đặt chiếc giường, mẹ vợ mắc kẹt, con rể giúp một việc ngỡ chỉ có trên phim

B.B
Thứ tư, ngày 01/10/2025 09:55 GMT+7
Chia sẻ In bài viết

"Đúng là hiếu rể số một, ai mà làm được như thế".

Ở thành phố Thâm Quyến phồn hoa, bên cạnh những toà cao ốc sáng rực ánh đèn, vẫn tồn tại vô số khu trọ tồi tàn chật chội, nơi những lao động ngoại tỉnh chen chúc sinh sống. Câu chuyện của bà Lý, một phụ nữ quê Hà Nam, chính là một lát cắt điển hình của cuộc sống khốn khó ấy.

Phòng trọ chỉ vỏn vẹn 5 mét vuông

Năm nay bà Lý đã hơn sáu mươi tuổi. Sau khi chồng qua đời, bà không muốn trở thành gánh nặng cho con gái, con rể, nên vẫn cố bám trụ ở thành phố để làm vài công việc lặt vặt như rửa bát thuê, quét dọn. Tiền công chẳng đáng bao nhiêu, bà chọn thuê căn phòng trọ 5 mét vuông trong một khu dân cư cũ.

Căn phòng nhỏ đến mức, vừa đặt chiếc giường sắt đơn thì gần như không còn chỗ nào để xoay người. Cái bàn gấp dựa vào tường, mở ra thì không thể đi lại. Quần áo bà treo lên dây kẽm giăng ngang đầu giường.

Điều khổ nhất chính là căn phòng ấy không có nhà vệ sinh. Cả dãy trọ gần mười phòng phải dùng chung một WC công cộng ở cuối hành lang. Mùa nắng còn đỡ, mùa mưa gió ẩm ướt, đi lại càng thêm khó khăn.

Nhưng bà Lý vốn quen chịu đựng. Bà luôn nói với con gái:

-"Mẹ ở thế này quen rồi, chỉ cần có chỗ ngủ, cơm ăn là đủ."

Con gái thương mẹ, nhiều lần muốn đón bà về nhà ở cùng. Song bà sợ làm phiền con, lại sợ bị con rể khó chịu, nên khéo léo từ chối.

Phòng trọ 5m2 chỉ đủ đặt chiếc giường, mẹ vợ mắc kẹt, con rể giúp một việc ngỡ chỉ có trên phim- Ảnh 1.

Hàng xóm của bà lão ngoài 60 tuổi trong căn trộ 5m2 cũng là những người thu nhập thấp. Ảnh minh hoạ

Cơn mưa làm lộ ra cảnh khốn cùng

Một đêm cuối hạ, Thâm Quyến mưa như trút. Nước từ mái tôn chảy xuống xối xả, hành lang khu trọ ngập thành vũng. Nhà vệ sinh chung ở cuối dãy bị tắc, bẩn thỉu, không thể sử dụng.

Bà Lý vốn đau khớp gối, hôm ấy lại mệt, không tài nào lê chân đi xa. Bà chỉ biết ngồi thu mình trong căn phòng bé như chiếc hộp, lòng vừa buồn vừa tủi.

Cô con gái gọi điện cho mẹ, nghe giọng bà yếu ớt, đoán có chuyện chẳng lành. Khi biết mẹ không thể đi ra nhà vệ sinh được, cô lo lắng vô cùng nhưng lại đang phải trông con nhỏ.

Người cuối cùng có thể giúp chính là Trương Vĩ - chồng cô.

Trương Vĩ vốn là người trầm tính, làm công nhân cơ khí trong một xưởng gần đó. Biết mẹ vợ thường xuyên tiết kiệm, không chịu về nhà, trong lòng anh cũng có chút áy náy.

Đêm hôm đó, nghe vợ nghẹn ngào kể tình cảnh của mẹ, anh lập tức đội mưa phóng xe máy đến khu trọ.

Khi mở cửa phòng ra, anh sững sờ. Một căn phòng bé như cái hộp, tường loang lổ vết ẩm, giường chiếm trọn không gian. Mẹ vợ co ro ngồi ở mép giường, vẻ mặt lúng túng, vừa ngại vừa tủi thân.

Bà ngập ngừng: 

-"Con rể à, mẹ già rồi, không tiện nói… nhưng thật sự chịu không nổi…"

Câu nói ấy khiến Trương Vĩ thấy tim nhói lên. Anh lập tức nói: 

-"Mẹ, mẹ đừng lo. Để con nghĩ cách."

Phòng trọ 5m2 chỉ đủ đặt chiếc giường, mẹ vợ mắc kẹt, con rể giúp một việc ngỡ chỉ có trên phim- Ảnh 2.

Ảnh minh hoạ

Một "nhà vệ sinh mini" ngỡ như phim

Hôm sau, Trương Vĩ xin nghỉ làm nửa ngày. Anh đi khắp chợ vật liệu, mua về một chiếc thùng nhựa lớn, ống dẫn nước, vài tấm ván gỗ, tấm nhựa che.

Trong hai ngày liền, anh ở lì trong khu trọ, tự tay lắp ráp một nhà vệ sinh di động nhỏ gọn, có nắp đậy, hệ thống xả bằng nước và chất khử mùi đơn giản. Anh còn dựng tạm một vách ngăn bằng tấm nhựa ở góc phòng, che rèm kín đáo.

Không chỉ vậy, anh tận dụng khoảng đất hẹp ngay trước cửa, đóng thêm mái che bằng tôn, biến thành nơi nấu ăn và giặt giũ. Như thế, mẹ vợ không cần chen chúc nhà vệ sinh công cộng nữa, lại có không gian thoáng hơn.

Cả dãy trọ khi thấy cảnh ấy đều xôn xao. Một số người trêu: 

"Đúng là hiếu rể số một, ai mà làm được như thế."

Có người thì gật gù khâm phục: 

"Thanh niên này thật sự coi mẹ vợ như mẹ ruột."

Khi công trình tạm hoàn thành, bà Lý rơi nước mắt. Bà ngồi nhìn căn phòng tuy chật nhưng đã khác hẳn, xúc động nói: 

-"Cả đời mẹ không ngờ được con rể lo lắng cho mình như vậy. Mẹ đã sợ làm phiền con, nào ngờ con coi mẹ như ruột thịt…"

Trương Vĩ chỉ cười hiền: 

- "Mẹ là mẹ của vợ con, cũng chính là mẹ của con. Mẹ đừng chịu khổ một mình nữa."

Từ hôm đó, bà Lý bớt mặc cảm. Thỉnh thoảng bà vẫn sang nhà con gái phụ trông cháu, nấu cơm. Trong lòng bà, sự kính trọng dành cho chàng rể càng thêm sâu nặng.

 Câu chuyện lan ra ngoài khu trọ

Người trong khu trọ kể lại cho nhau, rồi có người đăng lên mạng xã hội. Nhiều cư dân mạng bình luận:

"Một người đàn ông biết nghĩ cho mẹ vợ như vậy, thật đáng quý."

"Phòng trọ nhỏ bé nhưng có tình thân to lớn."

"Ngỡ chỉ trên phim mới có cảnh chàng rể hiếu nghĩa, ai ngờ ngoài đời lại thật."

Câu chuyện nhỏ khiến không ít người suy ngẫm: giữa thành phố hiện đại, không phải ai cũng đủ tiền sống sung túc. Nhưng chính trong hoàn cảnh nghèo khó ấy, tình thân và lòng nhân hậu lại trở nên sáng ngời.

Thành phố càng phồn hoa, càng dễ khiến con người ta quên mất gốc rễ tình cảm. Nhưng hành động giản dị của Trương Vĩ đã nhắc nhở: không cần những điều to tát, chỉ cần một tấm lòng chân thành cũng đủ sưởi ấm trái tim người thân.

Phòng trọ 5 mét vuông kia vẫn chỉ là một khoảng không chật chội, nhưng nhờ tình thương, nó đã trở thành mái nhà thực sự.

Chia sẻ

B.B

Ý kiến của bạn
Bình luận
Xem thêm bình luận